Và chỉ mong, sẽ chẳng còn ai phải gục ngã trong cô đơn

0
2263

Trầm cảm, đau khổ, những nỗi buồn, tự tử, chứng rối loạn lo âu, rối loạn lưỡng cực… Có lẽ đó là những gì mà chúng ta được nghe nhiều nhất vào lúc này.

“Cảnh sát đã chính thức xác nhận Sulli qua đời tại nhà riêng”

“Sulli đã treo cổ tự tử”

“Cảnh sát phong toả hiện trường nơi Sulli tự tử”

Có một cảm giác thật đau buồn khi lướt qua những dòng tít này, những câu chữ thật gãy gọn, thật đơn giản. Thế nhưng bao hàm trong đó là cả một số phận vừa chấm dứt, một cô gái trẻ đã vĩnh viễn ra đi. Ngày hôm qua, cô ấy còn là người có nụ cười đẹp đẽ và rạng rỡ nhất. Ngày hôm nay, nhân dạng của cô gói gọn trong những dòng tít thông báo: Đã qua đời.

Trầm cảm, đau khổ, những nỗi buồn, tự tử, chứng rối loạn lo âu, rối loạn lưỡng cực… Có lẽ đó là những gì mà chúng ta được nghe nhiều nhất vào lúc này. Không chỉ đến khi Sulli nói lời đầu hàng với bóng tối trong cô, chúng ta mới biết được sự đáng sợ của nó. Bóng tối ấy đã từng cướp đi của chúng ta Jong Huyn, Avicii, Chester Bennington… trước sự ngỡ ngàng và thảng thốt của hàng triệu người hâm mộ.

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên cơn lo lắng tìm đến mình. Đó là vào một đêm cách đây vài tháng, khi tôi vừa trải qua một biến cố lớn của cuộc đời. Tôi nằm bẹp trên giường và oà khóc nức nở không thể kiểm soát. Từng cơn thổn thức ập đến như sóng và tôi thoi thóp như một kẻ chết đuối vừa dạt vào bờ.

Trước những đổ vỡ của cuộc sống, trong lòng tôi dâng trào một nỗi buồn to lớn và một cảm giác bất an đến cùng cực. Lần đầu tiên, tôi trải nghiệm cảm giác tất cả mọi cánh cửa xung quanh mình đóng lại. Phải từng trải qua tình trạng đấy, bạn mới có thể hiểu được sự tồi tệ và bế tắc nó có thể khiến người ta trở nên tuyệt vọng như thế nào. Mọi suy nghĩ tích cực, mọi ánh sáng, mọi hy vọng đều trở nên vô nghĩa. Tất cả những gì bạn có thể thấy là gánh nặng, là nỗi buồn, là một viễn cảnh tăm tối không lối thoát. Thậm chí, tôi sợ cả những điều rất mơ hồ rằng làm thế nào nếu tôi không vượt qua được nỗi buồn này? Cuộc đời của tôi sẽ thống khổ mãi như vậy? Nhỡ đâu nếu kéo dài, tôi sẽ bị… trầm cảm? Nỗi buồn ấy quá kinh khiếp và chỉ nghĩ đến việc phải sống với nó trong nhiều năm, cũng làm tôi cảm thấy hoảng loạn.

Ngay cả những suy nghĩ tưởng như rất thiếu căn cứ đó cũng có thể dày xéo tôi trong giây phút ấy một cách sâu sắc. Nó thật sự tồi tệ đến như vậy đấy, tin tôi đi.

Tôi chưa bao giờ thừa nhận mình gặp phải những vấn đề về tâm lý và không nghĩ rằng mình đang có một vấn đề tâm lý quá nghiêm trọng, nhưng những gì xảy ra trong đêm hôm đấy và sau đêm hôm đấy, mạnh mẽ nhắc tôi về việc tôi đang chạm gần hơn đến những cung bậc đen tối của tâm hồn mình. Tôi nhận ra rằng trong mình vẫn tồn tại một bóng tối sâu thẳm của nỗi buồn, của sự lo âu, của những bất an và khủng hoảng đời sống tinh thần.

Sau ngày hôm đấy, tôi học cách quen dần rằng mình có người bạn đồng hành có tên Tiêu cực. Bạn hay ghé thăm tôi vào những lúc bất ngờ. Đôi khi là sau một ngày dài tồi tệ ở chỗ làm, đôi khi là một buổi tối một mình ở nhà, đôi khi – thật kỳ lạ, khi tôi đang xem một bộ phim trong rạp chiếu với bạn bè. Cơn lo âu, buồn bã,… tất cả đều dưới hình hài những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực luôn bằng một cách nào đó, len lỏi vào trong cả cái bản ngã mạnh mẽ nhất của tôi và đánh gục nó.

Tôi không phải người duy nhất trong số bạn bè của mình có vấn đề với Tiêu cực. Một người bạn thân của tôi, cách đây 2 năm đã từng chia sẻ với tôi về chứng trầm cảm của mình. Tôi chưa bao giờ coi nó quá nghiêm trọng, cho đến thời gian gần đây khi bạn chia sẻ lại quãng thời gian đen tối đấy. Bạn kể rằng, thậm chí bạn còn lên mạng tìm kiếm: 10 cách tự tử nhanh và không đau đớn. Và bạn chỉ quyết định vứt bỏ những viên thuốc ngủ khi tia sáng của trách nhiệm với gia đình và công việc loé lên, bạn nghĩ đến những người ở lại sẽ phải chịu đựng một cuộc sống thống khổ thế nào – và điều ấy khiến bạn miễn cưỡng dừng lại.

Thật kinh khủng khi biết rằng một người thân bên cạnh mình đã phải trải qua những giây phút như vậy. Tôi thậm chí đã có thể mất bạn mãi mãi nếu ngày hôm ấy, bạn thua trong cuộc chiến với bóng tối của chính mình. Và điều kinh khủng hơn khi đó lại là một người bạn vui vẻ nhất, hài hước nhất, sống động nhất mà tôi từng có. Bạn có một công việc tuyệt vời, một gia đình đầy đủ và ấm áp, bạn được sống là chính mình và có bạn bè xung quanh. Nhưng tất cả điều đó không giúp Tiêu cực và Trầm cảm tránh xa bạn. Ngược lại, bạn mắc vào chúng như một con cá lọt lưới không lối thoát, mà ngay cả bạn cũng không chủ định bơi vào.

Điều tôi muốn nói là, trầm cảm, bệnh tâm lý, chúng không buông tha bất cứ ai và tồn tại trong mỗi chúng ta như một phần của những niềm vui, những phấn khích và hào hứng. Mỗi lần buộc phải cùng người bạn Tiêu cực chu du đến vùng đất của trầm cảm, tôi ngạc nhiên bởi sự đen tối, heo hắt và mênh mông không bờ bến của nó. Tôi đã luôn nghĩ mình là người lạc quan và vững vàng nhất, nhưng điều đó cũng không giúp tôi được nhiều khi phải đối mặt với những bóng đen, những nỗi sợ sâu thẳm của mình. Nó là cả một khoảng không bế tắc nuốt chứng lấy bạn và mọi sự tự tin. Có người chiến thắng bước ra, có những người đang đấu tranh với nó.

Và có những người thì lại không…

Trong một show truyền hình, Sulli từng chia sẻ: “Em nói rằng bản thân đã kiệt sức rồi, nhưng không một ai lắng nghe cả”.

Trong một show khác, cô gái xinh đẹp ấy lại nói: “Cuộc sống của em đang cực kỳ trống rỗng, em cứ luôn giả vờ hạnh phúc và điều đó khiến em cảm thấy như thể mình đang lừa dối mọi người. Em đã thử xin lời khuyên từ những người xung quanh và họ bảo rằng: “Mỗi người đều có những góc tối trong đời cần che đậy. Đừng nên suy nghĩ nhiều”.

Lần lượt, người ta đào bới những hình ảnh, những đoạn phim, những lời ám chỉ của Sulli về tình trạng tâm lý của bản thân. Có lẽ, Sulli đã chiến đấu với những bất ổn này trong một thời gian rất dài, rất rất dài. Cô ấy thậm chí đã nói cho chúng ta biết, đã chia sẻ một cách chân thành, thậm chí cầu xin một chút sự yêu thương từ khán giả. Nhưng người ta vẫn tiếp tục phớt lờ, những kẻ ác ý thậm chí còn tiếp tục xoáy sâu vào những nỗi đau của cô ấy.

Ai cũng nghĩ rằng cô ấy không ổn, nhưng không ai nghĩ rằng, cô ấy sẽ chọn cái chết. Bởi ngay cả trong tâm điểm của sự ghét bỏ, người ta vẫn thấy Sulli ngạo nghễ cười vào mặt dư luận. Vẫn cái thái độ mặc-kệ-đời và nổi loạn như thế. Vẫn sự điềm nhiên trước mọi sỉ vả và miệt thị, Sulli vẫn tận hưởng, vẫn đẹp rực rỡ và dường như đạp trên mọi lời chỉ trích để sống một cách thoải mái.

Nhưng hoá ra, tất cả đều là một nỗ lực để dựng lên một bộ mặt “tưởng như là ổn” với cả thế giới.

Sulli vẫn đăng tải những hình ảnh của mình. Bên cạnh những khoảnh khắc khiến người ta lờ mờ nhận ra trạng thái tâm lý bất ổn của cô, thì là toàn những hình ảnh vui vẻ, bất cần. Nó gần như một sự phản kháng của cô với tình trạng của chính mình. Lúc gục ngã, lúc lại cố gắng thể hiện rằng mình ổn, lúc như muốn gào vào mặt thế giới là “Tao không để ý đến những lời độc địa của chúng mày, tao vẫn sống tốt”. Lồng ghép lại tất cả, bây giờ chúng ta chỉ thấy hình ảnh một cô gái trẻ, lạc trong những cảm xúc tiêu cực, bị nhấn chìm bởi những cơn buồn bã, sự cô đơn, sự ghét bỏ và đánh mất dần đi niềm tin vào chính bản thân mình.

Bạn biết khi lạc vào cái thế giới u ám đen tối của Trầm cảm và Tiêu cực, điều gì khiến bạn cảm thấy đau khổ hơn việc phải bước đi ở trong đó không? Đó là sự quay lưng của những người xung quanh, chưa kể đến những thái độ hằn học, thù ghét, những lời cay đắng mà bất cứ ai có thể dành cho bạn khi bạn ở trong một trạng thái bất ổn nhất.

Tôi tưởng tượng những gì Sulli đã phải trải qua, với một tình trạng bất ổn tột độ, và sống giữa sự thù ghét và ác độc như thế.

Tôi vẫn nhớ cái ngày mình chạm đáy của những khủng hoảng. Mọi chuyện diễn ra giống như một cảnh phim mà ở đó nhân vật chính, trống rỗng bước qua căn phòng bừa bộn, tự hỏi mình đang làm gì với cuộc sống của chính mình? Tôi cảm thấy mình không còn một nhân dạng tử tế, cảm thấy mọi tự tôn của bản thân đều bị tước đoạt. Hãy tưởng tượng như thế này, mọi chuyện không đơn giản như việc bạn nói: “Đừng buồn nữa, hãy cố lên, hãy làm lại từ đầu”. Nó không chỉ là hãy cất nỗi buồn đi và chọn những suy nghĩ tích cực, cuộc đời rồi sẽ mỉm cười với bạn. Nếu như không phải vậy, không chỉ vậy thì sao? Nó phức tạp hơn thế. Nó là nỗi bất an, là sự sợ hãi, sự ghét bỏ và chất vấn cả chính bản thân mình, hoài nghi với những người xung quanh. Sự nhạy cảm của bạn tăng lên gấp nhiều lần, và chỉ một lời ác ý hoặc một ánh nhìn ngờ vực cũng có thể để lại sát thương sâu sắc trong bạn.

Vậy mà Sulli à, bạn đã phải chịu đựng tất cả chuỗi ngày đen tối và hằn học ấy trong một thời gian quá dài…

Buổi sáng ngày hôm ấy, tôi gọi điện cho một người bạn của mình để cầu cứu. Chị nói như thốt lên trong điện thoại, rằng chưa bao giờ nhìn thấy tôi thảm thương và đau khổ đến vậy. Không để tôi chìm sâu vào đau khổ nhiều hơn, cũng không để tôi chủ quan về tình trạng của mình sớm hơn. Từng chút một, chúng tôi nhìn nhận vấn đề một cách rõ ràng và tìm ra một hướng giải quyết cân bằng nhất để đưa tôi ra khỏi hố sâu của nỗi buồn. Đôi khi, người bạn không chỉ ở đó để lắng nghe tâm sự của bạn. Họ sẽ nói: “Bạn ổn” khi bạn hoài nghi nhất vào chính bản thân mình. Họ sẽ nói: “Đừng lo, hãy nhìn những thứ mình đang làm xem. Mọi thứ đang tích cực dần mà” – khi bạn bắt đầu thấy con đường trở nên tăm tối. Họ sẽ nói: “Bạn rất ok” khi bạn thật sự thấy… mình chẳng ok tí nào.

Khi bạn “bị” Tiêu cực chọn làm người đồng hành, điều tốt nhất bạn có thể làm cho bản thân mình là đi tìm một người ngoài cuộc, đủ tỉnh táo và hiểu về bạn. Họ sẽ kéo bạn trở lại mỗi khi Tiêu cực lôi xềnh xệch bạn đi. Tôi may mắn có một tinh thần khoẻ mạnh và lạc quan để luôn tự đấu tranh và chữa lành bản thân. Nhưng hơn hết, tôi đã may mắn có những người bạn ở bên cạnh và kéo tôi lại. Không chỉ một, mà rất nhiều người. Tôi chưa bao giờ cô đơn trong khoảng thời gian bất định của mình.

Nhưng có những người không may mắn như vậy. Cuộc chiến của họ với trầm cảm vừa cô đơn, vừa lạnh lẽo bởi những cái quay lưng phớt lờ và thậm chí là lời nói độc địa.

Sự ra đi của Sulli không chỉ gây chấn động bởi cô là người nổi tiếng, mà còn bởi hơn bao giờ hết – chúng ta cảm nhận được rõ ràng sự mong manh của đời người trước nỗi buồn và những áp lực. Chúng ta đã nhìn cô gái ấy chết dần chết mòn trong một thời gian rất dài. Chúng ta đã cảm nhận được cơn khủng hoảng, cảm nhận được niềm vui dần tắt đi trong cô gái ấy, đã thấy cô ấy bị hành hạ bởi những lời miệt thị, đã mơ hồ cảm nhận về một con quỷ đang giữ chặt lấy cô.

Nhìn vào nụ cười rạng rỡ mà giờ chỉ là quá khứ, chúng ta thấy cô gái thật sự là một chiến binh can trường, thật sự rất can trường đến tận những giây phút cuối cùng.

“Chúng ta không thể cứu ai đó, nhưng chúng ta có thể yêu thương họ”.

Ai rồi cũng biết rõ điều này, nhưng tôi vẫn xin được nhắc: Bất cứ ai cũng có thể đang là nạn nhân của trầm cảm, của bệnh tâm lý. Dù bạn ở đâu, là ai, tuổi tác ra sao, nhân dạng thế nào. Bóng tối của tâm hồn tồn tại trong tất cả, và không phải ai cũng đủ lạc quan để gạt bỏ nó và chỉ sống tích cực. Chúng ta không thể biết chắc được ai đang đối diện với những con quỷ, với bóng tối của bản thân. Chúng ta không biết biết chắc được họ đang chiến đấu vất vả và đau đớn như thế nào, trên một chiến trường khốc liệt ra sao. Có cuộc chiến ồn ào, có cuộc chiến thầm lặng. Có người hoàn toàn tìm cách để thể hiện nỗi đau, có người lại chỉ có thể thu hết lại và tỏ ra là mình ổn. Điều quan trọng nhất chúng ta có thể làm cho những người xung quanh – và biết đâu là cho chính chúng ta sau này, đó là hãy mở lòng yêu thương, hãy nghĩ về nhau với một trái tim hiền lành và tử tế.

Bởi cuối cùng, chỉ tình yêu thương và sự tốt bụng của người với người mới có thể là động lực để kéo trở lại những con người đang bị bóng tối của trầm cảm nuốt chửng. Chỉ tình yêu thương, mới tạo nên niềm tin để những con người ấy vững vàng vượt đấu tranh với bóng tối của mình.

Và chỉ mong, sẽ chẳng còn ai phải gục ngã trong cô đơn…

Theo Helino