Thoát khỏi nhạc pop? Đừng mơ!

0
3457

“Hip hop lên ngôi”, “pop thoái trào”, đó là đề tài bàn tán chung trong âm nhạc mấy năm trở lại đây. Nhưng dường như ‘gã khổng lồ’ nhạc pop thực sự đang trở dậy sau một giấc ngủ dài.

Ngôi sao pop Billie Eilish – Ảnh: GETTY IMAGES

Và ta nghĩ đó là một xu hướng tất yếu, không thể vãn hồi, ít nhất là trong tương lai gần, cho đến khi hit songs deconstructed – một nền tảng dữ liệu âm nhạc – đưa ra thống kê về các bản hit trong nửa đầu năm 2019.

Bất ngờ, quý 2 năm nay, trong tổng số 15 ca khúc mới xuất hiện trong top 10 của bảng xếp hạng Billboard, chỉ có 34% là nhạc hip hop, còn nhạc pop chiếm 46%. Đó là một “thất bại” nhất thời? Không hẳn.

Hồi quý 1, hip hop chiếm tổng số 40% trong các ca khúc top 10, pop là 45% – chỉ nhỉnh hơn một chút. Tức là pop đang gia tăng khoảng cách với hip hop.

Trong khi đó, vào năm 2018, hip hop đã áp đảo tới 60% trong danh sách, trong khi pop chỉ khiêm tốn ở mức 23%.

Ừ thì giai điệu Old town road của chàng rapper Lil Nas X là “thánh ca” mùa hè, nhưng sự thống trị của một mình nó cũng không thể kéo lại thế cờ cho hip hop, khi mà ở phía bên kia, nhạc pop đang sản sinh ra một thế hệ những ngôi sao mới.

Katy Perry “flop” (thất bại), Miley Cyrus “flop”, ngay cả Taylor Swift tuy chưa đến mức “flop” nhưng các ca khúc trong album mới của cô cũng không quá nóng hổi, nhưng có sao đâu.

Teenage dream hay giấc mơ tuổi thiếu niên của Katy Perry khép lại, thì lại mở ra cơn ác mộng ngọt ngào mà kinh dị của Ava Max trong ca khúc Sweet but psycho.

Thiếu đi sự nổi loạn tuổi trẻ của Miley Cyrus thì ta lại có Billie Eilish. Billie là chủ nhân của ca khúc Bad guy – ca khúc bám đuổi liên tục Old town road trên bảng xếp hạng.

Ở tuổi 17, cô hứa hẹn làm nên một cuộc lật đổ về những gì người ta thường nghĩ về sự bảnh chọe của pop.

Nếu so với sự nổi loạn có phần bắt chước Madonna của Miley Cyrus, sự nổi loạn của Billie Eilish bất quy tắc và đen tối hơn, lôi thôi hơn và bất cần hơn.

Nếu ai đó đã ngán tình khúc của Taylor Swift thì mời bước vào thế giới tình yêu ướt át và say nồng như Señorita của Camila Cabello cùng Shawn Mendes.

Vậy thì có thể giải thích sao đây về sức hút dai dẳng của pop đối với đời sống âm nhạc? Phải chăng vì các ngôi sao pop thức thời, như Billie Eilish hay Ariana Grande, họ biết đây đáng lẽ là thời của hip hop, họ liền đưa âm hưởng hip hop vào âm nhạc của mình?

Điều đó lý giải một phần, nhưng dường như không phải là tất cả. Chi bằng mượn lời của Paul Epworth, nhà sản xuất nổi tiếng đã từng cộng tác cùng Adele hay Rihanna, rằng: “(Nhạc pop) là thứ ngôn ngữ phổ quát. Bạn không cần phải am hiểu âm nhạc để có thể hiểu sức mạnh của một ca khúc pop”.

Quả vậy, hip hop tuy là nhạc đường phố, nhưng nó vẫn có một màng lọc để không phải ai cũng có thể yêu thích; còn với pop, nó không đặt ra một rào cản nào.

Gần đây, chàng hoàng tử nhạc indie Thái Vũ gây xôn xao khi lật lại kết quả giải Grammy 2015 mà theo anh là bất công.

Anh cho rằng album 1989 của siêu sao nhạc pop Taylor Swift chỉ là câu chuyện yêu đương cũ kỹ, chẳng xứng bằng To pimp a butterfly của rapper Kendrick Lamar ngồn ngộn ẩn dụ về những xung đột chính trị – xã hội thâm sâu.

Nhưng pop là như vậy đấy, nó không hề tỏ ra sâu sắc, nó chỉ nói những thứ không cần tốn sức để hiểu, và vì thế nó cứ sống mãi. Ta có thể không quan tâm tới thời cuộc, song ai có thể làm lơ trước tình yêu?

Theo Tuổi trẻ