Bích Phương: “Tôi đổ tất cả những ai cưa mình, người yêu cũ nhắn tin mời đi đám cưới, tôi không seen”

0
1783

Bích Phương đã có nhiều chia sẻ thú vị và chân thành về những thay đổi trong con người mình khi bước qua độ tuổi 30. Không còn là một cô gái để cả thế giới của mình xoay quanh tình yêu, Bích Phương ở hiện tại đã trở thành người phụ nữ chủ động, độc lập trong cuộc sống.

– Tôi từng nghĩ đến tuổi tác, đến các chị em đồng nghiệp, thậm chí nghĩ mình đã quá già để đi hát chưa? –

Trên mạng xã hội, người ta nói Bích Phương hậu Covid-19 hết tiền nên làm MV “em bỏ hút thuốc chưa” như vậy. Sau đó, Bích Phương làm tới 2 MV tiền tỷ là “Một Cú Lừa” và “Từ Chối Nhẹ Nhàng Thôi” nhưng chỉ ra mắt một sản phẩm, người ta lại nói bao giờ Bích Phương mới tiêu tiền biết suy nghĩ nhỉ?

Bản thân ca khúc “em bỏ hút thuốc chưa” đã là một cuộc hội thoại rất giản dị giữa một cô gái và anh người yêu cũ. Tôi nghĩ không còn gì phù hợp hơn là làm một MV đơn giản, mọi người không cần phải biết người đàn ông ấy là ai.

Tôi không biết người khác như thế nào nhưng riêng bản thân tôi có thể tự tin nói chưa bao giờ tôi tiếc tiền làm sản phẩm. Với bài hát này, tôi thấy như vậy là tốt nhất, hiệu quả nhất. Thay vì một MV hoành tráng, tôi nghĩ bài hát ấy chỉ cần như thế thôi. Tôi cảm thấy rất vui khi nhiều người thích hình thức làm MV đó.

Về 2 MV kia, thay vì cách PR thông thường khi ra mắt một sản phẩm là lên teaser, giới thiệu hình ảnh, quần áo đẹp thì chuyện nhờ khán giả chọn MV cũng là một cách PR mới, hiệu quả, gây tò mò, không ảnh hưởng đến ai. Tôi không lôi scandal hay chuyện của người khác ra nói, không dùng những chuyện tiêu cực để PR cho sản phẩm của mình. Tôi tự hát tự múa, rủ mọi người bình chọn chỉ làm cho mọi người vui hơn thôi.

Trong EP “tâm trạng tan hơi chậm một chút”, nhiều người nói rằng bạn trưởng thành hơn, gai góc hơn. Có lý do nào cho thay đổi đột ngột này không?

Chúng ta vừa có một thời gian rất dài bị xáo trộn vì dịch bệnh, chẳng làm được cái gì, bị nhốt ở trong nhà. Nhưng giai đoạn đó tôi được quan sát, tự đối thoại rất nhiều.

Trước giai đoạn này, tôi có khá nhiều nỗi hoang mang. Năm 2019 đã xảy ra nhiều sự kiện mà tôi không chủ động được. Trong một giai đoạn ngắn, tôi cảm thấy hơi lạc lối. Tôi nghĩ đến tuổi tác, đến các chị em đồng nghiệp, thậm chí nghĩ liệu mình đã quá già nua cho chuyện đi hát chưa? Đến tầm tuổi 30, 31, hầu như phụ nữ đều nghĩ đến chuyện lập gia đình, có một cái gì đó ổn định, lâu dài. Cuối cùng, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ 31 tuổi thôi. Tôi không phải người đặc biệt hay có khả năng siêu phàm để phủ nhận được những vấn đề sinh lý hay suy nghĩ ở lứa tuổi này.

Dịp cách ly này là cơ hội để tôi ngồi xuống, tự soi xét bản thân, xem mình làm gì, mình là ai, những thứ mình mong ước có đúng với con người mình không. Sau khi tôi tự đối thoại với bản thân, tôi đã trao đổi với Tiên và mọi người trong ê-kíp. Tôi muốn thể hiện cảm xúc ấy của mình. Ở tuổi 31, tôi nghĩ mình cũng phải khác cô Bích Phương 21, 23, 25. Đó chính là lý do EP “tâm trạng tan hơi chậm một chút” ra đời.

Nghĩa là Bích Phương của hôm nay cũng không còn là cô Bích Phương vui vẻ vô tư của “Bao Giờ Lấy Chồng” nữa?

Bản chất con người nếu dùng một từ tóm lại thì rất khó. Nói cô này là người tốt hay kẻ xấu cũng rất khó. Cảm xúc bên trong tôi như một vũ trụ vậy, mỗi một hành động, lời nói mình thể hiện ra ngoài đều mang tính chất thời điểm, mà ở từng thời điểm mình sẽ một khác.

Cô Bích Phương hiện tại khác cô Bích Phương ngày xưa nhiều lắm. Nhưng đó chỉ là sự thay đổi rất bình thường của con người. Tôi có thể thay đổi quan điểm về rất nhiều thứ, nhưng tôi vẫn là tôi. Không phải là cô Bích Phương cũ biến mất và nhường chỗ cho một cô Bích Phương mới, mà cô gái cũ chỉ lớn lên thôi. Đôi khi, tôi hay than thở mình già đi nhưng trong tâm trí, tôi thấy mình vẫn đang lớn lên. Tôi vẫn còn bỡ ngỡ và thích quan sát mọi thứ lắm.

Vậy ngay thời điểm hiện tại, bạn đang cảm thấy như thế nào?

Ngay hiện tại thì tôi thấy chill. Có lúc tôi chẳng biết mình phải làm gì, những thứ mình đang làm có ý nghĩa gì, mình làm như thế này có đúng không, khi nào thì mình nên dừng lại, nếu dừng lại thì dừng như thế nào… Tôi từng có quá nhiều câu hỏi nhưng tôi nhận ra chuyện tự đặt câu hỏi – tự trả lời sẽ đúng theo từng thời điểm. Có những giai đoạn tôi cảm thấy mình không thể kiểm soát được cảm xúc thì tôi kệ cho nó đến, tôi không chống lại những cảm giác ấy.

– Người yêu cũ nhắn tin mời đi đám cưới tôi không dám seen, giả vờ bị trôi tin nhắn –

Rất lâu rồi Bích Phương mới hát những ca khúc tâm trạng, đổ vỡ, chia tay. Bạn đã có những trải nghiệm nào về đổ vỡ hay trải qua chuyện tình cảm như thế này chưa? Hay đã bao giờ người yêu cũ nhắn tin hỏi thăm như vậy?

Không, chẳng ai hỏi tôi như thế cả. Bây giờ trưởng thành rồi thì quan điểm, cái nhìn về tình yêu của mình sẽ như cô gái trong bài hát, chứ không phải là tôi đã bị một anh người yêu cũ gọi điện thoại hỏi: “Em ơi đã bỏ thuốc lá chưa?”. Tất cả những tình huống diễn ra trong bài hát đều là cái cớ để nghệ sĩ nói lên quan điểm của mình. Tôi chẳng liên lạc với người yêu cũ, đó là sự thật.

Một vài anh người yêu cũ lấy vợ cũng nhắn tin mời tôi đi đám cưới nhưng tôi không trả lời, tôi sẽ lờ đi. Tôi còn không dám seen vì cảm giác seen tin nhắn hơi mất lịch sự nên tôi sẽ giả vờ là tin nhắn bị trôi. Dù sao mình cũng là ca sĩ mà, một ngày nhiều người nhắn tin lắm.

Vậy còn trải qua cảm giác “Một Cú Lừa” thì sao?

Chưa. Thực ra tôi không phải là người có trải nghiệm yêu đương phong phú. Tôi nhớ cách đây khoảng 5 năm, 10 năm thì những người yêu của tôi đều là người “cưa” tôi và cứ “cưa” là tôi đổ. Tôi có một năng lượng thần kì là bất kì người nào “cưa” mình, tôi cũng nhìn ra được một điểm đáng yêu ở người ấy để đáp lại. Tôi không phải người có gu hay hình mẫu trong mơ, mà hồi xưa cứ ai phát tín hiệu thì mình sẽ yêu lại. Có khi lúc ấy bản thân mình cũng chẳng hiểu tình yêu là gì. Đến thời điểm mình người lớn hơn, trưởng thành hơn thì mình tự biết tình yêu là như thế nào.

Thế tình yêu mà Bích Phương và ekip truyền tải qua EP “tâm trạng tan hơi chậm một chút” như thế nào?

Khi còn trẻ, tôi cảm giác 100% thế giới quanh mình là tình yêu nên không còn quan tâm đến những thứ khác trong cuộc sống, cô gái trong bài hát của tôi cũng sống chết vì yêu, rất quỵ lụy khi bị người yêu chia tay, giằng xé, đau đớn, tiêu cực. Cô gái ấy không sai, những cảm xúc ấy đúng với lứa tuổi ấy. Khi còn trẻ, chúng ta dễ cảm thấy không được yêu sẽ chết.

Nhưng giờ khi trưởng thành hơn, tôi sẽ nhận ra cuộc sống có rất nhiều mối quan tâm. Tôi nghĩ sẽ không có chuyện chỉ có hai mảnh ghép duy nhất hợp với nhau giống như rất nhiều câu quotes ở trên mạng. Trái đất này có bao nhiêu tỷ người cơ mà? Chắc chắn sẽ có một người khác hợp với bạn ở ngoài kia. Tức là trong mối quan hệ tình cảm, khi hai người chọn gắn bó với nhau cả đời thì không phải vì đó là người duy nhất mà có nghĩa là họ cảm thấy đủ rồi, họ không cần hơn nữa nên họ ở lại với nhau.

 

Nghe có vẻ là một tình yêu rất trưởng thành và ít ràng buộc?

Tình yêu không phải một thứ ràng buộc người khác, nó chỉ là cảm giác thôi, yêu thì là yêu và muốn ở cạnh nhau lâu dài thì ở cạnh nhau lâu dài. Không phải đối phương là duy nhất và nếu thoát ra khỏi mối quan hệ này thì mình sẽ không tìm được ai cả, mình sẽ chết. Tôi nghĩ không có chuyện đấy.

Ở ngoài kia còn rất nhiều người phù hợp với mình nên không thể vì cảm giác đó là người duy nhất mà chịu đựng những gì mình không muốn. Mình hoàn toàn có thể chấm dứt nó, đi ra ngoài kia vì còn nhiều người phù hợp với bạn nữa. Đứng trước sự đổ vỡ, phụ nữ nên mạnh mẽ lên một chút.

Đến thời điểm này, tôi có thể tự tin nói rằng nếu tôi gặp một vấn đề gì đấy trong chuyện tình cảm thì tôi sẽ giải quyết tốt hơn ngày xưa rất nhiều. Nếu như ngày mai tôi chia tay anh, tôi vẫn phải sống, phải đi diễn, phải kiếm tiền, tôi có gia đình để quan tâm và có cả một cuộc sống để sống. Thông điệp tôi muốn gửi gắm là như vậy. Nhưng để nghĩ được như thế thì người phụ nữ phải độc lập về tư tưởng, kinh tế.

Người ta đến với nhau chỉ vì cảm giác yêu thôi thì nó mới đúng nghĩa là tình yêu, chứ không phải đến với nhau vì chuyện tôi có thể dựa dẫm vào anh, về kinh tế anh có thể chăm lo cho tôi. Trước đây, tôi cũng từng nghĩ như thế và muốn một chỗ an toàn cho mình vì lúc ấy bản thân tôi chưa kiếm được tiền, chưa độc lập trong suy nghĩ, còn gặp rất nhiều vấn đề bánh bèo trong cuộc sống. Nhưng thời gian trôi qua, quan điểm thay đổi, con người thay đổi. Để đến được thời điểm yêu chỉ là yêu, không có những trách nhiệm quàng vác lên nhau thì bản thân mình cũng phải chủ động độc lập.

Nói vậy tức là bạn cho rằng tình yêu bớt trách nhiệm đi thì sẽ hạnh phúc hơn?

Tình yêu đúng nghĩa là tình yêu không có chữ trách nhiệm. Mình tự cảm thấy có trách nhiệm với người ta thì mình làm như thế. Khi hai người đứng đối diện với nhau và nói cô phải có trách nhiệm với tôi, anh phải có trách nhiệm với tôi thì tình yêu ấy bị biến chất chữ tình yêu đi. Tôi nghĩ tình yêu không phải một danh từ, nó chỉ là một tính từ nói lên trạng thái cảm xúc của mình. Chúng ta không nên quàng trách nhiệm lên nó. Trách nhiệm trong tình yêu là tự nguyện từ cả hai người, chứ không phải là cả hai ra điều kiện với nhau.

Vậy lúc này với Bích Phương thì tình yêu quan trọng điều gì nhất, nếu không phải trách nhiệm? Là cảm xúc đơn thuần thôi?

Phải đối thoại được. Mọi vấn đề có thể giải quyết nếu hai người còn đối thoại được với nhau. Tôi thấy rất nhiều cặp đôi có người thứ ba tham gia vào mối quan hệ của hai người, nhưng khi người ta ngồi xuống, bình tĩnh lại dàn xếp với nhau và người ta biết là tôi phải đứng lên từ sự đổ vỡ này như thế nào. Vấn đề lớn nhất không phải là chuyện kinh tế, hay người thứ ba. Một mối quan hệ sẽ chấm dứt nếu hai người không nói chuyện được với nhau nữa.

– Tôi là người may mắn bẩm sinh –

Bạn từng nói Bích Phương không có gout, ai “cưa” cũng “đổ”. Thế nhưng lại chưa từng trải qua cảm giác “một cú lừa”. Nếu thế xem ra bạn cũng là người may mắn, được “cưa” và “đổ” với những người đàng hoàng, ít drama?

Tôi nghĩ mình may mắn bẩm sinh đấy. Không riêng gì chuyện tình cảm đâu mà tất cả mọi thứ trong cuộc sống của tôi đều rất may mắn. Tôi nghĩ mình là người may mắn và vui với chuyện đó.

Có khi nào đấy là năng lượng của cung Thiên Bình, hơi ba phải nhưng thường gặp may mắn?

Ba phải, sợ trách nhiệm, không thích chịu trách nhiệm với chuyện gì hết và rất ngại góp ý. Tôi là Thiên Bình từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, không có một cọng tóc nào của tôi không phải là Thiên Bình cả. Tôi chính là một Thiên Bình điển hình. Nhiều tính của Thiên Bình rất là…. Mà tôi cũng chịu không nổi.

Cũng rất nhiều người nói rằng Bích Phương may mắn. Bạn có một quá trình sự nghiệp dài hơi, luôn biến đổi và đi lên từng nấc đến vị trí hôm nay. Lúc mới vào Sài Gòn, có bao giờ bạn hình dung ra bạn sẽ như bây giờ không?

Từ khi bắt đầu đến bây giờ, tôi chưa bao giờ bắt bản thân phải trở thành người có vị trí, có thu nhập như thế nào. Mọi thứ cứ nối nhau đến và tôi đón nhận những điều ấy. Tôi không đặt ra KPI cho bản thân là tôi phải trở thành ngôi sao hạng A, kiếm được bằng này tiền một show. Tôi không có kế hoạch lâu dài hay một tham vọng cụ thể nào trong nghề nghiệp.

Đến thời điểm hiện tại, nếu bảo tôi đang mong muốn gì nhất thì tôi chỉ thích làm ra âm nhạc hay – bản thân tôi thấy hay và khán giả cũng thấy hay. Có những sản phẩm tôi thấy hay lắm nhưng chẳng hiểu sao mọi người lại không đón nhận lắm, có thể do cách diễn đạt của mình chưa đủ tốt. Tôi rất thích những lúc mình rút kinh nghiệm rồi mình làm tiếp cho đến lúc mình có một bài hát mà mình thấy hay và khán giả cũng khen. Tôi không nghĩ xa xôi, tham vọng trong âm nhạc, mệt mỏi lắm. Tôi lười nghĩ nhiều.

Có phải vì vậy mà trước “Bao Giờ Lấy Chồng” là một Bích Phương một màu với những bài ballad hơi ủy mị, trái ngược hoàn toàn với tính cách thật bên ngoài của bạn trong một thời gian khá dài?

Không phải chúng tôi có sẵn bài “Bao Giờ Lấy Chồng” rồi ê-kíp bảo tôi: “Phương ơi, hãy biến thành một cô gái dở hơi đi”. Thời điểm đó tôi nói với Tiên rằng tôi muốn có sự thay đổi, thể hiện cá tính nhiều hơn trong âm nhạc và chúng tôi cùng làm nên từng ca khúc.

Nếu cho tôi hát nhạc vui tươi ở thời điểm tôi hát ballad, tôi nghĩ mình cũng không dám. Lúc đó tinh thần của tôi chưa chuẩn bị cho việc để khán giả biết nhiều hơn về con người thật của mình. Thời điểm ấy tôi mới hơn 20 tuổi, từ dưới quê lên thành phố, rụt rè và nhát, rất sợ trách nhiệm, sợ chẳng may nói cái gì không đúng, sợ vạ miệng. Ở nhà tôi không phải người như thế, nhưng khi xuất hiện trước truyền thông, tôi lại chọn trả lời những câu hỏi mà tất cả mọi người đều trả lời như thế. Những câu hỏi chung chung thì tôi cũng trả lời một cách chung chung.

Tôi chỉ quyết định mình sẽ thể hiện bản thân nhiều hơn trong âm nhạc khi tôi ngồi xuống, tự độc thoại với chính mình và biết rằng mình sẵn sàng cho mọi người biết nhiều hơn về mình rồi.

Bích Phương của hôm nay trả lời phỏng vấn thì thoải mái hơn rất nhiều, và cũng không ngại trả lời những vấn đề khó nhằn, gây tranh cãi?

Mãi đến thời điểm gần đây, tôi nghĩ mình sẽ thoải mái hơn khi chia sẻ về những chuyện trước đây bản thân luôn tránh né. Ví dụ như chuyện phẫu thuật thẩm mỹ, nghi án hát nhép hát đè, anti-fan… Trước đây, tôi luôn tránh và thường nói chuyện rất an toàn, giữ khoảng cách. Khi có một cuộc phỏng vấn nào đó, tôi chỉ muốn được nói về sản phẩm của mình. Nhưng bây giờ tôi nhận ra, có những chuyện nếu mình không lên tiếng thì nó mãi mãi là nghi vấn và khán giả sẽ khó chịu với điều đó, nên từ giờ tôi sẽ cởi mở hơn.

– Khi tôi nghĩ Phương ơi tỉnh lại đi, sai thì sửa, ca khúc flop không vấn đề gì hết thì tôi dễ dàng hơn với bản thân, cảm giác thoải mái như cởi một chiếc nịt bụng –

Vậy là sau một thời gian mất phương hướng, tìm câu trả lời, thì điều Bích Phương mong muốn lúc này nhất vẫn là âm nhạc?

Thời điểm này là như thế. Nếu âm nhạc không còn là điều mình quan trọng nữa thì lúc đấy mình muốn bỏ nghề rồi. Thực ra tất cả những ca sĩ thành công, họ đều thành công vì họ yêu âm nhạc, chứ không phải vì họ muốn vị trí, muốn tiền, tôi quan sát và nghĩ như vậy. Họ không đến với nghề này vì họ kiếm được nhiều tiền và nổi tiếng. Tôi cũng thế, tôi yêu âm nhạc. Sự nghiệp, địa vị, tình yêu không phải mối quan tâm hàng đầu của tôi ngay thời điểm này.

Nhưng cũng như sinh lý bình thường của lứa tuổi, Bích Phương có bao giờ cảm thấy lạc lõng khi bạn bè mình kết hôn, có con còn mình thì chỉ tập trung câu chuyện âm nhạc, sự nghiệp, rất khó chia sẻ?

Tôi không khó khăn gì trong việc hòa nhập với những câu chuyện bỉm sữa của các bạn, tôi cập nhật rất nhanh, còn tôi không chủ động chia sẻ những vấn đề liên quan đến công việc với bạn bè. Tôi nghĩ nói ra bạn mình cũng không hiểu được. Nghệ sĩ mà, hầu như tất cả mọi người đều nghĩ đi làm ca sĩ nhiều tiền thế có gì mà buồn, không ở trong nghề này thì không hiểu được nên tôi không chia sẻ. Tôi chỉ thích lúc có thời gian thì các bạn thích kể chuyện gì mình đánh đu theo chuyện đó. Những vấn đề của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, chứ tôi không chia sẻ lung tung.

Những lúc tôi suy nghĩ đến vấn đề tuổi tác, muốn ổn định thì toàn đến trong những lúc tôi rảnh rỗi một mình. Tôi cảm giác như trong đầu mình có một cái đài, nó rảnh quá thì nó sẽ tự phát lên những âm thanh mình không muốn nghe.

Còn khi ở bên bạn bè, tôi rất vui vẻ với chuyện chúng nó có con, có gia đình. Tôi rất yêu trẻ con. Tôi chỉ thấy đáng yêu quá, chơi với chúng nó chứ không có cảm giác mình cũng phải được như thế này. Tôi là một đứa rất dễ ngập trong một cảm xúc nào đấy. Chỉ khi rảnh rỗi tôi mới hay nghĩ linh tinh. Thời gian gần đây, công việc nhiều thì tôi lại cân bằng lại được.

Nhưng là một người không suy nghĩ nhiều, thì có lẽ bản thân bạn cũng không biết 1, 2 năm tới, cái gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Tôi không quan tâm đến đích đến, tôi chỉ quan tâm đến hành trình thôi. Tôi không phải kiểu người sẽ mong một kết quả tốt và khổ sở vất vả làm sao để mình đạt được kết quả ấy. Tôi không tự đặt áp lực cho mình.

Nhưng cảm xúc với một ca khúc hay mà mọi người không đón nhận thì sao? Ca sĩ ai cũng áp lực thành tích, rồi trending chứ?

Tôi nhiều bài flop lắm. Nhưng tôi trân trọng những ca khúc flop. Ví dụ ca khúc “Chị Ngả Em Nâng”, mọi người làm xong tâm đắc lắm nhưng không chạm được đến khán giả. Nhưng nếu không có ca khúc này thì sẽ không bao giờ có “Đi Đu Đưa Đi”.

Trước đây, tôi rất áp lực với ê-kíp của mình rằng bài hát sau phải hit. Cho đến khi tôi nhận ra nếu không có ca khúc flop thì làm sao có ca khúc hit được? Khi tôi tư duy như thế, tôi không còn sợ thay đổi nữa. Cái gì cũng phải như đồ thị Parabol ấy. Cuộc đời con người phải có thăng trầm chứ không thể cứ bằng phẳng thì chẳng biết ý nghĩa cuộc sống của mình là gì.

Tôi từng tự áp lực lúc nào cũng phải là một cô bé ngoan, không scandal, nữ tính, mặc váy đuôi dài, đau đớn, quằn quại trong tình yêu. Đó là khi tôi tự giới hạn bản thân mình. Còn một khi tôi đã tư duy được chuyện bài hit, bài flop là lộ trình mà mình đi, mình bắt buộc phải dẫm lên những cái đấy thì mới tiến hoá lên được, còn nếu mình cứ như này mãi thì mình sẽ mãi mãi ở đây.

Khi tôi nghĩ: “Phương ơi tỉnh lại đi, hãy trải nghiệm và thử nhiều vào, sai thì sửa, không vấn đề gì hết” thì tôi dễ dàng hơn với bản thân, dễ dàng hơn với mọi người và chấp nhận tất cả mọi chuyện. Tôi cảm giác như mình cởi được một cái áo gen nịt bụng ra ấy. Khi mình béo và phải mặc mấy cái áo gen cho nó bó chặt vào, ngồi xuống cảm giác tắc thở thì cái khoảnh khắc tháo được chiếc cúc cuối cùng ra chính là khi tôi chấp nhận những ca khúc flop.

Chuyện Bích Phương may mắn là Bích Phương tự cảm nhận hay mọi người xung quanh nói?

Cả hai.

Vậy đã có bạn bè đồng nghiệp nào nói rằng họ ghen tỵ với sự may mắn của Bích Phương chưa?

Chưa từng có ai. Nhưng tôi cũng nghĩ là mình phải có gì đấy thì mình mới may mắn.

Khi mọi người quan sát một người nào đấy thì dấu mốc toàn là thời điểm người ta thành công thôi. Ai nhìn vào con đường Bích Phương đi đều nghĩ rằng con đường này dễ dàng, tôi lại còn tưng tửng nên họ nghĩ: “Ôi! cô này vô lo vô nghĩ, may mắn quá”. Thật ra tôi không thích chia sẻ lúc khó khăn thôi.

Tôi rất vui vẻ khi mọi người đánh giá mình là may mắn. Tôi xem đó là một lời khen. Còn nếu họ có cảm xúc tiêu cực về chuyện đó thì đấy là vấn đề của riêng họ, vì tôi chẳng bao giờ bảo: “Này, hãy ghen tị với tôi đi”. Tôi luôn quan sát nhưng chẳng bao giờ so sánh mình với bất kỳ ai, nên tôi cũng chưa từng ghen tị với ai cả.

Và thậm chí gần đây một bài báo nhận xét rằng Bích Phương đang ngông?

Lạ nhỉ, tôi không thấy mình ngông. Tôi chỉ đơn giản là thoải mái và tận hưởng đường đi của mình. Thực ra nó cũng rất liều lĩnh và rủi ro, tôi cũng đâu thể biết trước kết quả. Nếu thành công thì tôi sẽ vui, còn thất bại thì tôi sẽ buồn và rút kinh nghiệm, rồi đi tiếp. Thế thôi.

Cám ơn Bích Phương vì cuộc trò chuyện!